Cục cưng của Draco Malfoy 21.Valentine's day (NT) Cậu đang suy nghĩ đến cô thư ký được đối tác của ba anh Lucius Malfoy đề cử cho anh,cô ta lúc nào cũng ăn mặt hở hang lúc không có cậu ở đó thì ve vãn anh cứ cố tình tiếp cận anh.Có lần cô ta giả vờ vất ngã để anh đỡ
Con Không Phải Là Nữ Phụ Ác Độc ! Chap 23 Next Chap 24. Ba Ba Đại Nhân ! Con Không Phải Là Nữ Phụ Ác Độc ! - Chapter 23. [Cập nhật lúc: 18:16 17/09/2022] Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER ẢNH" bên dưới. Server 1 Server 2 Server VIP Server VIP 2.
Dã cục cưng ngẩng đầu, hai cánh tay nhỏ bé mũm mĩm bấu chặt lấy làn da trắng nõn của cha nhỏ, một bên khóc lóc thương tâm muốn chết, một bên đem khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi hướng trên người cha nhỏ cọ cọ…. hé mắt, vụng trộm hít vào một hơi mùi hương
Bạn đang đọc truyện Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra của tác giả Lê Hoa. Kiều Minh Anh chống đỡ cơ thể đau nhức, xuống giường. Từ đống quần áo, cô nhặt một tấm vải lên quấn quanh chỗ đầy đặn trên cơ thể mình cho đến khi nhìn vào trông bằng phẳng. Sau khi mặc vội quần áo vào, cô quay người lại nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say trên giường.
Vì thế, chủ nhân đã nghĩ ra cách buộc 1 thanh ngang trên lưng mèo để kìm hãm, không cho mèo chui qua khe song sắt ở ban công để vượt rào đi chơi. Thay vì bị xích, nhốt trong lồng, mèo cưng vẫn có thể tự do đi lại trong nhà. Nhìn chú mèo như một ninja đang mang trên lưng thanh
[Tokyo Revengers ] Tôi Là Con Gái Cưng Của Phạm Thiên chap 2: khi PT tập làm ba đọc trên mạng Kênh Đăng tác phẩm Nạp xu Download App
yJjj. Lại tiệc thật không hiểu cái công ty thường ngày bận rộn muốn chết này lấy đâu ra thời gian để mở tiệc. Lẫm Lẫm lại bảo tôi không có tư cách để nói mấy lời đại nhân đại lượng không tính toán với nó. Dù sao hôm nay cũng là bữa tiệc chúc mừng 20 năm thành lập công hôm nay đặc biệt mặc một bộ vest màu đen, thế nên phong thái vô cùng trang trọng. Nhớ lần trước phải khoác trên người cái áo đuôi tôm màu trắng toát kia, toàn thân tôi vẫn còn sởn gai khí hôm nay rất một mình đứng ở ban công vắng người, tức giận không nói nên hỏi tại sao tôi lại chui ở xó này. Tên nhóc chết tiệt Lẫm Lẫm thật sự dám to gan đem hết những món tôi thích bày ở khu vực nhi đồng!A~ Bánh quy đáng yêu của tôi, bánh ngọt, nước trái cây… Còn cả phô mai nữa~~Tuy rằng tôi không ngại chạy đến khu vực nhi đồng để lấy đồ ăn. Đâu có ai ghi trên ấy là bàn dành riêng cho trẻ con đâu. Thế nhưng… cài bàn chết tiệt kia sao lại thấp như vậy, còn phủ khăn trải bàn màu hồng dễ thương nữa. Bố trí đáng yêu như thế là có ý gì chứ? Dù vậy tôi vẫn có thể thừa cơ “người không biết quỷ không hay” mà đi đến lấy vài món. Chỉ có điều… Tại sao lại có một đám tiểu quỷ xúm xít bu quanh chỗ ấy, ăn uống không ngừng, làm thế nào cũng không chịu đi…Dù da mặt tôi không thuộc dạng mỏng, nhưng hôm nay đã trót ăn mặc trịnh trọng thế này, làm sao có thể giành ăn với bọn con nít được chứ!Lẫm Lẫm chết tiệt, ba hận con~~Con coi như cũng biết điều, không dại dột xuất hiện trước mặt ba, không thì…Hừ hừ!Âm nhạc du dương nhẹ nhàng lan toản khắp bữa tiệc. Nhưng lòng tôi vẫn chất chứa bao nhiêu tâm họ Thần xấu xa cầm rượu đi đừng có mà bắt tôi giận cá chém xấu xa họ Thần đứng lại trước mặt tôi, nở nụ cười không gì rực rỡ bằng “Sao lại không ăn gì?”Nếu tôi không quen hắn từ trước, tôi nhất định sẽ nghĩ hắn hoàn toàn không phải người đáng tiếc…“Hừ.” Tự nhiên lại ân cần, thổ phỉ lại bày đặt nhân nghĩa. Tôi không thèm quan tâm đến hắn.“Bình thường lúc nào cũng thấy cậu ăn. Sao hôm nay lại đổi tính đổi nết đứng ở góc này?” Hắn tiếp tục hỏi im lặng. Hắn muốn thế nào đây? Tôi ngậm miệng cũng không được yên ư?Tên xấu xa ấy dừng lại một chút, cười tàn ác nói “Hay tại cậu không ăn được thứ cậu muốn ăn?”Chết tiệt! Sao hắn biết!Tôi tự nói với mình phải bình tĩnh, phải kiềm chế, không nên tính toán với hắn!Một dáng người cao cao xuất hiện giữa buổi tiệc, khiến mọi người có mặt ở đây đều hoàn toàn im nhìn sang. Là học trưởng!Tôi vừa định đi đến chỗ anh bị tên họ Thần kéo lại. Hắn chỉ chỉ, ý bảo tôi nhìn kẻ đang đứng bên cạnh anh đưa mắt nhìn, thì ra là học trưởng dẫn theo bạn gái. Thế này thì đúng là không tiện qua đấy đứng yên một bên cạnh mở miệng “Là Quan Linh phải không?”Tất nhiên là phải rồi. Đã biết còn cố mẹ của Thần Tiêu là bạn tốt của cha mẹ tôi. Tình cờ, tôi và hắn từ nhỏ cho đến cao trung đều học chung một trường, hắn đương nhiên là biết qua Quan ra, gia đình của ThầnTiêu cũng là một gia tộc giàu có. Nhưng hắn bảo rằng bản thân chưa có kinh nghiệm, không muốn thừa kế, lại chạy sang công ty làm một trưởng phòng nho nhỏ. Sau đó cô bé Thần Hiểu vì thương anh mà cũng chạy qua theo. Tôi thật không biết mấy người nhà bọn họ nghĩ cái gì dáng người cao lớn xuất hiện giữa đại sảnh. Mọi người lại tiếp tục rơi vào im xoa xoa nắm đấm. Cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Xem ba xử lý con như thế nào!…Vừa mới dợm bước liền bị giật ngược ra sau. Tôi quay đầu, trợn mắt nhìn hắn. Gì chứ? Lôi kéo hoài vậy!Tên họ Thần cười cười ra vẻ vô tội, nói “Cậu xem, bên cạnh Lẫm Lẫm kìa.”Tôi nhìn sang. Một mỹ nhân tóc vàng đang dựa sát vào người Lẫm Lẫm. Thằng bé cũng không không hề từ nhìn từ xa, dù không thể thấy rõ ràng, nhưng vẫn có thể trông thấy dáng vóc của cô gái tóc vàng, đứng bên cạnh Lẫm Lẫm, trông thấy xứng cau thường Lẫm Lẫm vốn không thích phụ nữ tiếp cận mình. Cô gái ấy là ai?Tên họ Thần đưa tay ra trước mắt tôi huơ huơ, thốt ra mấy câu ngu ngốc “HELLO! HELLO! Còn nhận ra tôi không?”Tôi trừng mắt “Cậu bị ngu sao?”Hắn cười cười “Không nên nói như vậy chứ. Chỉ có điều… Khi Khi à… Tôi đã nói với cậu chưa? Cậu hôm nay sao lại già như vậy?”Tôi tức. Liếc mắt nhìn họ Thần xấu xa tiếp tục nói “Thứ cậu mặc giống hệt áo liệm a! Ha ha~~”Tôi im tên bại não!Lúc tôi nhìn vào trong đại sảnh, thấy Lẫm Lẫm đang giới thiệu cô gái bên cạnh cho những người biết vì sao, lồng ngực nhói lên một cảm giác kỳ lạ…Quay đầu lại, nhìn thấy một dáng người cao cao đi về hướng chúng trưởng đi đến trước mặt tôi, vươn tay đưa thứ nước trái cây màu lục cho tôi, dịu dàng nói “Cầm lấy đi. Anh vừa mới thấy nó, nghĩ rằng em sẽ muốn uống nên lấy thêm một ly.”Tên họ Thần xấu xa bên cạnh tôi lầm bà lầm bầm gì đấy, đủ để biểu thị hắn đang bất cảm động đến rối tinh rối mù, nhận lấy nước trái cây, uống thật từ tốn. Chỉ có học trưởng là tốt với tôi nhất thôi ~~Học trưởng dường như đến lúc này mới trông thấy Thần Tiêu, hướng mắt về phía hắn, mỉm cười “Thì ra Thần Tiêu cũng ở đây!”Hai con mắt của hắn đột nhiên bốc đứng cạnh cười lén. Cuối cùng cũng có người đạp đổ được bộ dạng kiêu ngạo ngất trời của hắn cờ lúc ấy, Lẫm Lẫm cũng đi về phía vờ như không phát hiện, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng học vì sao lại làm như vậy … ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu tim trở nên lạ lẫm, không còn là tôi của mọi khi. Đặc biệt khi nhìn thấy Lẫm Lẫm, lồng ngực đột ngột trở nên khó được ăn những thứ mình thích ăn. Lại thấy Lẫm Lẫm xuất hiện trước mặt tôi, ngang nhiên thoải mái mang theo người con gái ấy, đã không vui lại càng thêm không óc rối loạn mơ nghĩ nữa!Uống nước trái cây thôi!
Nắng sớm rọi vào mi mắt… Tia sáng ấm áp khiến tôi không khỏi tỉnh giấc, ý thức nhất thời vẫn còn mơ tấm chăn mỏng trên người, trí nhớ mới từ từ trở Tôi lấy tay che mắt, ngày hôm qua chắc chắn là đã khóc đến ngủ quên trên ghế sofa… Thật là mất mặt!Lại nhìn tấm chăn trên người… Hôm qua tôi đâu có lấy chăn… Vậy đó là… Lẫm Lẫm về đắp cho đã… Lẫm Lẫm ư?Tôi cuống cuồng xỏ dép, vội vàng chạy đến phòng ngủ dành riêng cho khách…Tôi thô bạo đẩy cửa phòng, trong lòng thầm cầu nguyện… Đừng… Đừng mà…Cả gian phòng đều ngăn nắp trống trải, không một bóng vô lực khụy xuống nền đất. Đi rồi ư?Không… Lẫm Lẫm nhất định chỉ rời nhà đi làm thôi! Nhất định là vậy!Dù rất muốn tự lừa dối chính mình, nhưng đôi chân vẫn vô thức đi đến nhà cửa nhà kho được mở ra, lúc mở cửa cũng không nhiều bụi lắm. Lòng tôi chợt chùng xuống, nhìn về phía chiếc vali du lịch bảy màu được đặt ngay ngắn ở góc phòng… Đó là thứ mẹ tôi gửi về qua đường bưu điện… Có người nói đấy là cái vali du lịch hạnh phúc do một cô nàng Gypsy bán lại. Bảy màu tượng trưng cho cầu vồng, nhưng bên trong rõ ràng thiếu đi màu đỏ rực rỡ, chỉ còn lại một vết tích mờ như lòng người, nếu thiếu đi một góc, sẽ vĩnh viễn không bù đắp lại khép mắt, muốn nén dòng lệ đang chực trào ra, nhưng cuối cùng cũng không thể kiềm chế được, lặng lẽ lăn trên gò má. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ ảo…Đau. Tim đau quá. Đau đến mức không sao thở ngồi trên sàn nhà. Trời vừa vào thu, nền gạch đã lạnh đi rất nhiều, nhưng vẫn ấm áp hơn hơi thở của óc hoàn toàn trống rỗng. Chỉ biết…Nó đi rồi…Nó không còn quan tâm đến tôi nữa rồi…Nó đi cùng cô gái tóc vàng vẫn chưa nói với tôi hai tiếng, “tạm biệt”.Nhưng…Tôi vẫn ngu ngốc cho rằng, không nhanh như lấy tư cách gì để nói “nhưng”…Chạm vào khóe mắt, vẫn ướt, tôi còn tưởng bản thân không thể khóc thêm được vách lại vang lên thứ âm nhạc cổ quái. Lần này là nhạc đưa ma, đúng là hợp với dáng vẻ thê thảm của tôi bây cười. Chỉ vỏn vẹn hai ngày mà tôi đã khóc nhiều hơn cả hai mươi năm cộng lại. Nếu ba mẹ trông thấy cảnh này, nhất định sẽ bị dọa chết khiếp mất. Ha ha…Cười một lúc, rồi đột nhiên lại muốn khóc.“Anh làm gì ở đây?” Một giọng nói không sao ngờ đến bất chợt vang ngẩng đầu lên. Nước mắt khiến tầm nhìn nhòe nhoẹt.“Con… con… không… đi?” Tôi yếu ớt hỏi, sợ người kia chỉ là ảo giác của bản Lẫm cau mày, đứng trước mặt tôi, hạ giọng “Sao lại khóc lóc thảm thương thế này?”Tôi lao đến, ôm ghì lấy nó. Bao nhiêu nước mắt nước mũi đều trây cả vào lòng Lẫm Lẫm. Tôi cố không nấc lên, thầm nhủ “Không đi là tốt rồi… Không đi là tốt rồi…”Phía sau có bàn tay nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy tôi. Tôi có thể nghe được tiếng thở dài dịu dàng của đẩy nhẹ nó ra, hít một hơi thật sâu, nói “Lẫm Lẫm, anh yêu em!”Có thể thấy vẻ mặt của Lẫm Lẫm đã trở nên cực kì khủng hoảng, hai mắt mở to, không chút nhúc nhích đứng lặng nhìn cúi gằm, lòng thắt lại đau buốt… Quả nhiên, Lẫm Lẫm bây giờ không còn thích tôi nữa rồi. Cũng đúng, tôi dựa vào cái gì mà nói yêu là yêu, nói không yêu là thôi chứ?“Anh vừa nói gì?” Giọng nói ấy một lần nữa vang lên, hình như tôi nghe được sự vui mừng ẩn chứa trong đấy.“Anh yêu em.” Tôi ngẩng đầu lên, trịnh trọng nhắc lại thêm một lần. Nếu như lúc đầu là lỗi của tôi, thì bây giờ tôi phải tự mình chuộc tội, bù đắp cho Lẫm Lẫm đưa tay giữ lấy mặt tôi, hướng về phía nó, nói thật nhẹ nhàng “Khi Khi, tôi không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng, tôi không cần thương hại.”Tôi ra sức lắc đầu, ôm ghì lấy nó. “Không phải, không phải là thương hại. Tuy là đã trễ, nhưng anh vẫn muốn nói, không phải là thương hại. Anh biết, anh yêu em, đấy không phải là tình cảm cha con, cũng không phải là tình anh em, mà là… yêu…”Lời còn chưa kịp nói xong, đã bị đôi môi của Lẫm Lẫm đè nghiến lấy, hôn đến nỗi tôi trở tay không tới lúc dừng lại, tôi mới nghe Lẫm Lẫm nói “Tôi biết rồi, tôi đã hiểu hết rồi. Tôi cũng yêu anh, rất yêu anh, có trời mới biết tôi yêu anh nhiều đến nhường nào… Bất kể anh có ngộ nhận hay không, tôi nhất định không bao giờ buông tay ra.”Tôi dụi đầu vào trong lòng Lẫm Lẫm, tôi biết Lẫm Lẫm đang vô cùng bất nhiên nhớ ra một chuyện, tôi ngẩng đầu hỏi “Nhưng không phải em cùng đi với cô gái tóc vàng kia sao?”Lẫm Lẫm ra vẻ khó hiểu nhìn tôi “Không có.”“Nhưng anh nghe thấy rõ ràng em sẽ cùng cô ta đến sân bay gì đó mà?”Lẫm Lẫm cười xoa xoa mũi tôi “Nghe trộm chúng tôi nói chuyện sao?”Tôi ngụy biện “Làm gì có! Anh đoán không được sao?”Lẫm Lẫm không lật tẩy tôi, chỉ nói “Cô ấy phải đi, bảo tôi chở cô ấy đến sân bay. Cô ấy đi cùng với bạn trai cô ấy, không phải tôi.”Tôi “À” một tiếng, thở hắt ra, bỗng dưng cảm thấy thật nhẹ thời cũng thấy hạnh phúc, vô cùng hạnh dựa vào trong lòng Lẫm Lẫm, dường như còn nghe thấy… có ai đang hátBài hát “With You All The Time””I live beneath the heartI watch you from the darkI’m every breath i’m every dreamI’ve known you foreverI’ve followed you everywhereI’m every scar i’m who you areWhen you think you’re aloneWhen you cry cos someone’s unfairYou can rest assured i’m always thereEven when you feel like you don’t belongEven when you fall and it all goes wrongYou know that i’m with youThat i’m with you all the timeSay a little prayer for the restless heartWe shall never ever drift apartKnow that i’m with youKnow that i’m with youWith you all the timeI’m walking round the roomI’m laughing when you smileAnd when you cry i cry tooI made you a promiseThat i shall forever beYou’re on your own but not aloneWhen you’re down and you’re rifeAnd the world tells you no-one caresYou can rest assured im always thereEven when you feel like you dont belongEven when you fall and it all goes wrongYou know that i’m with youThat i’m with you all the timeSay a little prayer for the restless heartWe shall never ever drift apartKnow that i’m with youKnow that i’m with youWith you all the timeSave a little love for meYou’ll seeSave a little love for meYou’ll seeSave a little love for meYou’ll seeAnd you’ll seeEven when you feel like you dont belongEven when you fall and it all goes wrongYou know that i’m with youThat i’m with you all the timeSay a little prayer for the restless heartWe shall never ever drift aparKnow that i’m with youKnow that i’m with youWith you all the timeYou know that i’m with youThat i’m with you all the timeSay a little prayer for the restless heartWe shall never ever drift apartKnow that im with youKnow that im with youWith you all the time”“Anh sống dưới đáy tim mìnhDõi theo em từ trong bóng tốiAnh là từng hơi thở, anh là mỗi giấc mơAnh thấu hiểu em mãi mãiTheo em đến muôn nơiAnh là mỗi vết thương và cũng là em nữaKhi em thấy cô đơnKhi sự bất công của ai kia làm em bật khócEm hãy yên tâm, vì anh sẽ luôn ở đấyDẫu em nghĩ rằng em không thuộc về nơi nàyDẫu em vấp ngã và tất cả đều chệch hướngXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emAnh mãi mãi bên emHãy dành một lời cầu nguyện nhỏ bé cho trái tim không mệt mỏiChúng ta sẽ chẳng bao giờ xa cáchXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emMãi mãi bên đang dạo bước quanh phòngAnh cười khi em cườiVà anh khóc khi em rơi lệAnh xin hứa với emRằng anh mãi mãi như vậyEm độc lập nhưng không hề cô em tuyệt vọng hay lạc lốiVà thế giới chẳng còn ai quan tâm emHãy yên tâm vì anh luôn ở đấyDẫu em nghĩ rằng em không thuộc về nơi nàyDẫu em vấp ngã và tất cả đều chệch hướngXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emAnh mãi mãi bên emHãy dành một lời cầu nguyện nhỏ bé cho trái tim không mệt mỏiChúng ta sẽ chẳng bao giờ xa cáchXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emMãi mãi bên dành cho anh chút yêu thươngEm sẽ thấyHãy dành cho anh chút yêu thươngEm sẽ thấyHãy dành cho anh chút yêu thươngVà em sẽ thấyDẫu em nghĩ rằng em không thuộc về nơi nàyDẫu em vấp ngã và tất cả đều chệch hướngXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emAnh mãi mãi bên dành một lời cầu nguyện nhỏ bé cho trái tim không mệt mỏiChúng ta sẽ chẳng bao giờ xa cáchXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emMãi mãi bên em…”Lẫm Lẫm, chúng ta mãi mãi sẽ ở cạnh nhau, mãi kể sau này thế nào, anh vẫn yêu em, không bao giờ thay đổi. Và anh tin em cũng
Cục Cưng À, Gọi Ba Đi Tên gốc 《宝贝,叫爸爸》Thể loại Đam mỹ tiểu thuyết, pink, humor…Người dịch QT đại nhânChỉnh sửa Tiểu TạiGiới thiệu vắn tắtTôi có một đứa con cực kì tuấn tú. Nhưng thằng bé lại tuyệt đối không chịu gọi tôi một tiếng ba, không chịu thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ của đó, tôi phải sử dụng đủ biện pháp dụ dỗ, ép buộc…Cục cưng à, gọi ba đi con~-oOo-Đôi lời thừa mứa của Tại nhiĐã ngâm truyện này trong máy quá lâu. Vì sợ truyện không được bảo quản tốt mà lên mốc, nên đành post phần giới thiệu lên để mọi người thưởng thức ^^~Theo nhận xét của nhiều vị thì đây là 1 câu truyện rất đáng yêu, nhẹ nhàng và hài hước. Rất đáng xem!…Vì bạn Tại đang khá bận rộn và lười biếng, nên vẫn chưa thể edit hoành tráng được bộ này. Nhưng tất nhiên khi rảnh rỗi sẽ du hí vài câu. Hiện tại đang ưu tiên Thương Thệ, và Lão nữa trường độ mỗi chương cũng khá dài… Nên bạn Tại đang âm mưu 1 tuần 1 chương *chớp mắt*Ngày lành!Tác giá Mâu Ti
Này này, tôi với anh thân quen lắm sao? Tôi chưa từng gặp qua anh kia mà. Làm ơn buông tay ra coi…Tôi liếc nhìn cầu cứu người bên cạnh, vẫn cố giãy giụa thoát khỏi hắn nói “Xin hỏi chị là chị gái của Khi Khi phải không? Xin chào, em là bạn học cũ của Khi Khi, rất hân hạnh được gặp chị!”Mẹ tôi bị hắn tâng bốc đến ngẩn người, sau đó cười đến sáng chói, vô cùng vui vẻ nói “Thì ra là bạn học của Khi Khi… Ha Ha, tôi là mẹ của nó!”“A? Không phải chứ? Thật sự nhìn không ra. Cháu còn tưởng bác là chị của cậu ấy. Bác gái à, chắc bác còn trẻ lắm”… Cái tên vuốt mông ngựa này.“Đâu có đâu có, đã lớn tuổi lắm rồi!” Đàn bà mê hư danh. Tuy rằng trên mặt mẹ không có nếp nhăn. Nhưng cũng đã đứng tuổi rồi đấy!“Bác gái, cháu đã lâu không được gặp Khi Khi, có thể để chúng cháu tâm sự cùng nhau một lát được không?” Ra vẻ nho nhã.“Được thôi, Khi Khi, con vui vẻ tâm sự cùng bạn nha, chúng ta đi đây!”Ừ, đi đi… đi đi…Ya! Chờ một chút!Sao mẹ có thể thản nhiên đem con trai ném cho người xa lạ thế này?Có lầm không vậy? Tuy rằng nhìn hắn không giống mấy gã biến thái. Nhưng có tên ăn cướp nào tự viết lên mặt mình hai chữ “ăn cướp” đâu?Cứ thế, tôi bị mẹ vứt lại. Lẫm Lẫm cũng bị mẹ kéo đi, cha thì khỏi nói rồi, chỉ toàn theo giãy nãy, nói “Này này, tôi với anh thân quen lắm sao? Không, tôi còn chưa gặp anh bao giờ nữa!”Đôi mắt màu lục lóng lánh như mặt hồ, mái tóc vàng óng hơi cúi xuống một chút, giọng nói rầu rĩ khẽ vang lên “Khi Khi, cậu không nhớ tớ sao?”“Tôi cần phải nhớ ra anh sao?” Tôi nghi hoặc.“Tớ là Lai Nhĩ đây! Lai Nhĩ!” Cái đầu vàng chóe lại ngước lên, những sợi tóc màu vàng cong cong trong không trung, lấp lánh đến mê người. Ừm, rất đẹp. Nếu như chủ nhân của đống rơm vàng kia không nắm lấy vai tôi, dùng đôi mắt ai oán bi thương nhìn tôi, thì tôi có thể vui vẻ thưởng thức rồi.“Buông ra!” Tôi nhíu mày, đau lắm đấy.“Khi Khi~~~” Tiếng kêu não lòng dai không hiểu tiếng Trung sao?Tôi nói “Keep your hands off me. OK?”“Khi Khi~~~ Cậu thật sự không nhớ tớ sao? Tớ là Lai Lai đây mà!” Có kêu trời, trời cũng không để ý đến anh đâu. Tôi lại càng chả thèm để ý. Tôi giơ chân lên, chuẩn bị đạp chân hắn một đã!Lai Lai, nghe rất quen tai, tóc vàng mắt xanh, gương mặt tuấn tú…Tất cả mảng kí ức liền gộp lại thành hình ảnh của một người.“Cậu là Lai Lai… Vãng Vãng?” Tôi hơi chần chừ.“Ya! Đúng rồi, Khi Khi, cậu cuối cùng cũng nhớ ra tớ rồi!” Lai Nhĩ vui vẻ hẳn lên, lập tức ôm chặt lấy Nhĩ .J. Ti Vượng Lyle .J. Swan , cùng học thời… nhà trẻ. Cái này có được gọi là bạn học không nhỉ? Dù sao thì cậu ta cũng là người con trai đầu tiên tỏ tình với nhà trẻ, bạn bè thích gọi nhau bằng điệp từ giống như Khi Khi hay Lẫm Lẫm , nhưng tên của Lai Nhĩ rất khó một lần cô giáo dạy từ mới, có một từ đọc là “lai lai vãng vãng” thường xuyên lui đến , nghe rất giống với tên cậu ta, thế nên bạn bè trong lớp liền bắt đầu gọi cậu ta là “Vãng Vãng”.Chỉ có điều… Có một năm, một bạn phải nghỉ học theo cha mẹ đi nơi khác, nên tôi được chuyển đến ngồi bên cạnh cậu ta… sau đó… không có gì ấn tượng cả, không kể cũng được…“Tớ biết mà, Khi Khi làm sao quên tớ được chứ.” Lai Nhĩ cười toe toét, thật đáng tiếc cho gương mặt điển trai của cậu thực tế, nếu hôm nay cậu ấy không xuất hiện, tôi cũng không nhớ đến cậu ta. Sở dĩ tôi có thể nhận ra con người này là nhờ… mái tóc vàng óng đến chói tất nhiên tôi không nói chuyện ấy với Lai Nhĩ uống linh Nhĩ nói, tôi nghe, miệng thì không ngừng tu nước trái trái cây ngon thật nha! Màu lục lục, lại ngọt nói chuyện, bất kì ai chen vào cũng bị cậu ta từ chối, chỉ qua loa gửi danh thiếp cho người ta. Còn nếu ai mời khiêu vũ thì lập tức ra vẻ nho nhã, nhẹ nhàng khước Nhĩ nói, tôi nghe, miệng thì không ngừng tu nước trái trái cây ngon thật nha! Màu lục lục, lại ngọt Nhĩ quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn cậu ta, cười cười, rồi nhét tấm danh thiếp kia vào túi trước bộ âu phục của tôi, nói “Cất kĩ!”Tôi lấy ra lần nữa nhìn nhìn. Chủ Tịch tập đoàn Ti Vượng, ra là chức vị cao hơn chép miệng. Bỏ lại vào trong túi. Tiếp tục uống nước trái xong, liếm liếm môi. Uống ngon thật nha!Tôi hỏi Lai Nhĩ “Còn nữa không?”Lai Nhĩ cười “Đương nhiên là còn. Nhưng chỉ được uống thêm một ly thôi nha. Cậu sẽ say đấy! Còn nữa, gọi Lai Lai là được rồi.” Nói xong, đưa cho tôi một ly Lai? Nghe phát ớn!Nhận lấy ly nước, tôi thoáng cái đã uống liếm môi, vẫn còn muốn uống.“Lai Nhĩ.” Tôi nhìn cậu ta lắc lắc tay, không cho tôi uống kiệt vừa lấy lòng cười cười “Lai Lai. Cho tớ một ly nữa thôi mà!”“Vậy… một ly nữa thôi đấy!”YEAH! Tôi biết mà, kiểu cười này thường dùng để đối phó với Lẫm Lẫm, tất nhiên là rất hữu hiệu lấy, từng ngụm từng ngụm, chậm rãi ly này một chốc đã thấy đáy rồi. Tôi trừng mắt nhìn cái ly. Sao mày lại hết nhanh như thế hả?“Lai Lai.” Tôi tiếp tục nở nụ cười mua chuộc.“Ừm… Không được, cậu sẽ say cho coi.” Lai Nhĩ bắt đầu dao nheo mắt, nói “Thế nhưng, màu sắc của loại nước trái cây này thật sự rất giống màu mắt cậu…”Cái này là tôi nói thật. Cả hai đều rất giống nhau, lam lục lam lục, giống như hồ nước lóng lánh.“Thật sao? Vậy… uống thêm một ly nữa thôi nha!” Nghe giọng hình như rất vui thì uống. A, uống ngon quá đi! Nước trái cây này tên gọi là gì nhỉ? Phải kêu Lẫm Lẫm mua một chai lớn bỏ vào tủ lạnh mới được. Trước đây nó không cho tôi uống, bảo uống nhiều không tốt. Thật đáng ghét!“Lai Lai, chúng ta cụng ly đi…”“Lai Lai, chúng ta cạn thêm ly nữa đi…”“Lai Lai, cậu lớn lên đẹp trai thật nha…”…“Ợ!” Tôi thỏa mãn ợ hơi một ngon thật. Không biết nhà hàng này có cho khách đem rượu ra ngoài không nhỉ?Thực sự uống rất tuyệt, ngoại trừ hơi say một chút, tất cả đều đi về phía trước mấy bước. Khung cảnh trước mắt hơi lung lay chao đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, kéo tôi vào trong đầu lại, là Lai Nhĩ. Tôi cười cười “Uống nhiều quá. Đi hết nổi rồi!”Ngay khi vừa nói xong, liền bị ai đấy kéo thẳng vào trong Tôi ngẩng đầu… Là Lẫm Lẫm. Không, là hai Lẫm Lẫm. Không, là Lẫm Lẫm hai đầu mới Lẫm nói “Anh ấy say rồi, tôi sẽ đưa anh ấy về.”Tôi đưa tay giữ lấy đầu nó, giữ thật chặt, nói “Đừng có nghiêng qua nghiêng lại nữa. Ba đâu có say!”Lẫm Lẫm liếc Lai Nhĩ một cái, rồi ôm lấy eo tôi đưa ra quay đầu lại nhìn Lai Nhĩ, vẫy vẫy tay “Bái bai.” Tư thế nhất định rất tuấn tú a~.Ưm… Lai Lai cũng biến thành hai đầu mất rồi……Trên buổi tối quả thật có hơi lạnh một từ từ cũng tỉnh lại đôi nhìn Lẫm Lẫm, đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng, tôi nói “Lẫm Lẫm, gọi điện thoại cho quản lý của nhà hàng ban nãy nhanh lên, hỏi xem nước trái cây kia tên gì, cái thứ màu lục lục ấy.”Lẫm Lẫm chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, không thèm để ý đến tôi.“Này.” Gì chứ? Sao lại mặc kệ tôi?Đột nhiên đầu tôi choáng váng dữ dội.“Đau, đau muốn chết… Choáng…”Một bàn tay đặt lên trán của tôi, nhẹ nhàng ấn ấn hai bên thái tay ấy… rất ấm áp… rất thoải mái…Ý thức chậm rãi nhòa dần. Chỉ còn nhớ bàn tay kia vẫn đặt trên trán tôi, không hề rời không hề biết… Đêm ấy, có người phải lái chiếc BMWs bằng một tay với vận tốc 20km/h để quay về biệt thự.=====Chú ThíchNhững câu trong ngoặc là lời của Tại Tại! Vì bạn Tại muốn giải thích ngay để chư vị hiểu nên mới bon chen chêm vào. Mong là ko có ai phật ý …* Lai Nhĩ theo phiên âm là Lyle, nhưng nếu viết như thế thì khi xưng hô rất bất tiện ko lẽ lại viết thành Ly Ly hay Ly nhi… kì lắm a~~ nên bạn Tại đành giữ nguyên không chỉnh sửa như mọi khi.
cục cưng à gọi ba đi