Nếu một người thực sự yêu bạn, chàng sẽ hiểu rằng có một số điều mà bạn phải làm, điều đó có thể không phải là tốt nhất cho anh ta 8. Nếu thực sự yêu bạn, chàng sẽ hỗ trợ bạn khi bạn đạt được mục tiêu của mình hay theo đuổi sở thích của bạn. Cách 3: Chú ý cách người đó cư xử 1. Xem nếu người đó thực sự có thể là chính mình bên cạnh bạn không. Biết rõ tỏ tình cũng sẽ chẳng có kết quả như mong đợi, lại không muốn mất đi tình bạn, thế nên Tô Hữu Bằng thà lấp lửng trong mối quan hệ "trên tình bạn, dưới tình yêu" chứ không dám tiến thêm bước nữa. So với Tô Hữu Bằng, mình thấy Huỳnh Hiểu Minh "trực Bao giờ cũng hỏi bạn có yêu không. Và nếu bạn không yêu thế thì tìm để trở nên đích thực hơn, trở nên hiện hữu hơn, trở nên đúng. Và hi sinh mọi thứ cho nó! Nó đáng như vậy. Mọi điều bạn có đều vô nghĩa chừng nào bạn chưa có tình yêu. Hi sinh mọi thứ cho nó đi. Dương Liên Đình yêu cầu đồng đạo đánh bại 04 đồ đệ đi cùng thì mới đưa thông tin về Đông Phương Bất Bại. Sau đó, đồng đạo hồi báo cho Vô Danh Tăng và Nhạc Bất Quần về điểm yếu của Đông Phương Bất Bại chính là Nhậm Ngã Hành. Tại đây, Nhạc Bất Quần yêu Amen. Kinh Tin, Cậy, Mến. Lạy Chúa , con tin thật có một Đức Chúa Trời là Đấng thưởng phạt vô cùng. Con lại tin thật Đức Chúa Trời có Ba Ngôi, mà Ngôi Thứ Hai đã xuống thế làm Người, chịu nạn chịu chết mà chuộc tội cho thiên hạ. Bấy nhiêu điều ấy cùng Đọc truyện Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết Chương 33: Sự thực năm đó Chương 34: Nhan tôn Chương 35: Nhan gia Chương 36: Thực vật thượng cổ Chương 37: Ngây ngốc Chương 38: Hoài nghi Chương 39: Xấu hổ Vô Danh Đô Th HPc5jni. Mấy ngày nay Giản Ngưng vẫn luôn nằm trên giường, không nói một lời. Bác sĩ gia đình cũng đã kiểm tra cho cô, xác thực rằng cô không có vấn đề gì, chỉ là bị thương ngoài da. Nhưng trước khi rời đi lại khuyên cô đến gặp bác sĩ tâm lý, nói rằng tâm tình của cô không bình thường. Cô cười khẽ, cảm xúc bình thường thì mới có nghĩa là không bình tẩu ở ngoài gõ cửa, cô nghe thấy cũng không quan tâm, cửa bị gõ một hồi lâu cô mới bảo người tiến vào.“ Giản... oh. phu nhân. dưới lầu có điện thoại tìm cô."Giản Ngưng gật đầu, ý bảo đã biết. Cố Trường Dạ luôn gọi cô là Giản tiểu thư, khi anh ta không có ở đây, cũng không nhiều khi nói chuyện cùng cô, hiện tại lại không biết gọi cô như thế có điện thoại... Số điện thoại nhà rất ít người biết, cũng lâu không có ai gọi đến. Nếu cô nói với người khác cô hiện tại không dùng điện thoại, không biết có bị người ta cho là người ngoài hành tinh không nữa. Cô cười nhạt, đâu cần cái gì cũng phải biết, cũng như cô giả bộ cứng rắn mà thôi. Nhìn qua vừa kì vừa con đầu tiên không còn, không bao lâu sau đã có người gọi điện cho cô. Lúc ấy cô nghe không hiểu gì cả, người khác gọi cô đi ra ngoài cô liền đi. Sau khi gặp mặt tại quán cà phê, cô cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Cô là vợ Cố Trường Dạ, từ khi nào đến lượt người khác bình luận cô là kẻ vô trách nhiệm. Nói rằng cô không xứng với Cố Trường Dạ, Cố Trường Dạ căn bản cũng không yêu cô, cô không cần phải quấn quít lấy anh ta. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm thấy có người cùng với mình nói đùa lại hoàn toàn không phải là điều đáng để dần người tìm đến cô ngày càng đó cô bị làm phiền, liền đến tìm Cố Trường Dạ, nói với anh ta phụ nữ bây giờ thật không biết xấu hổ, tìm đến cô nói những việc không có thật. Bây giờ cô chỉ nhớ rõ khi cô nói những điều đó Cố Trường Dạ làm ra bộ mặt nửa cười nửa không. Cô ngu xuẩn cho rằng, Cố Trường Dạ không giải thích là muốn nói cho cô biết rằng, những chuyện như thế này không cần phải giải thích bởi anh ta sẽ không làm loại chuyện như khi có ngày càng nhiều người phụ nữ đến tìm cô, rốt cuộc cô cũng lên cơn, bắt đầu quay sang làm nũng Cố Trường Dạ. Cô bắt đầu hoài nghi những việc làm bên ngoài của anh ta, cũng giống như những người vợ khác hoài nghi chồng mình bên ngoài làm việc xấu. Cô không ngừng gọi điện cho anh ta, không ngừng cùng anh ta ầm cho đến khi anh ta uống say gọi tên Quan Điềm cô mới hiểu được, tất cả những gì cô làm giống như diễn viên hề. Nói không chừng anh ta còn đứng một bên xem cô người phụ nữ tìm đến cô đều nói với cô một câu Cố Trường Dạ căn bản không yêu cảm thấy những lời nói ấy rất chính như cứ ba ngày lại có một người phụ nữ đến tìm cô, đem quan hệ hiện tại của bọn họ với Cố Trường Dạ tường thuật với cô. Cô không biết là thật hay giả, ngày càng thiếu cảm giác an toàn , cô ném điện thoại ra yên tĩnh, không còn có người bên tai cô nói về những việc của Cố Trường Dạ, cũng không có người phụ nữ nào nói với cô Cố Trường Dạ đối với bọn họ tốt như thế nào, càng không có người nhắc nhở cô, chồng của cô hoàn toàn không yêu Nhưng thay quần áo, chậm rãi đi xuống lầu. Cô có chút chờ mong, chờ mong là cha cô gọi điện, nhưng thực ra điều này hoàn toàn không có khả điện thoại, cô dịu giọng " Xin chào, tôi là Giản Ngưng, xin hỏi cô là...?"" Cố Phu nhân, xin chào, tôi là Tịch Dung Dung, có thể gặp mặt cô được không?"Tịch Dung Dung hẹn cô ở một quán cà phê cao cấp. Khi cô đến lập tức có người dẫn cô lên tầng hai, lầu hai đã có người bao chọn. Giản Ngưng hiểu được, Tich Dung Dung hiện tại đang rất nổi tiếng, các phóng viên tranh nhau chụp hình cô ta làm tin tức, vì thế cô ta đương nhiên phải cẩn Ngưng ăn mặc rất tùy ý, ngay cả trang điểm cũng không có, so với Tịch Dung Dung trang điểm tinh xảo thì khí thế có phần kém. Tịch Dung Dung ngoài đời không được như trong TV, làm da kém hơn một chút nhưng lại có vẻ trẻ hơn Ngưng nhìn về phía Tịch Dung Dung " Không biết Tịch tiểu thư tìm tôi có việc gì?"Tich Dung Dung quan sát Giản Ngưng, quả nhiên có phần xinh đẹp nhưng lại thiếu sức sống, hơn nữa đối với một người đàn ông có tiền mà nói thì mỹ nhân không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là anh ta cần tìm một mỹ nhân phù hợp với địa vị của mình." Phu nhân bộn bề nhiều việc sao? Tôi chỉ muốn cùng phu nhân uống tách cà phê thôi." Tịch Dung Dung cười ngọt ngào, đồng thời cũng không ngừng quan sát biểu cảm của Giản Ngưng, " Đoạn thời gian trước bị báo chí chụp ảnh đưa tin, chắc là phu nhân đã xem qua. Sau khi báo chí làm sáng tỏ nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng, vẫn muốn tìm cơ hội cùng phu nhân giải thích, tôi và Cố thiếu thật sự không có gì."Giấu đầu hở đuôi, Giản Ngưng vẫn cho rằng hôm nay sẽ lại được nghe câu nói kinh điển kia Anh ấy căn bản không yêu không ra, "Báo chí gì?" cô cười cười " Tôi không xem tin tức giải trí."" Ồ! Thật sao?" Tịch Dung Dung lộ ra sự kinh ngạc " Vậy phu nhân làm thế nào lại biết tôi?"" Tịch tiểu thư đã nói rất rõ trong điện thoại, tôi cũng đã nghe rất rõ ràng."Có lẽ là cảm thấy xấu hổ, Tịch Dung Dung giục nhân viên phục vụ mang cà phê lên, tiếp tục nói chuyện phiếm với Giản Ngưng " Phu nhân thích làm việc gì?"" Ăn chay niệm phật."" Cố phu nhân cũng thật biết nói đùa."Giản Ngưng chỉ cười không nói, Tịch Dung Dung nhớ lại một số chuyện của Cố Trường Dạ, khen anh ta là người đàn ông tốt, tin rằng đa số phụ nữ đều bị anh ta hấp Ngưng quấy cốc cà phê trước mặt, biết rằng cô ta muốn chọc giận mình, loại trò chơi này đã có quá nhiều người sử dụng rồi. Người khác có thể chơi rất vui nhưng cô không có chút hứng thú nào. " Thật xin lỗi, tôi còn có chút chuyện, phải đi trước."Tịch Dung Dung cười gượng gạo, thấy cô phải đi, vẻ ngụy trang trên mặt dường như bị xé rách" Nghe nói quan hệ giữa cô và Cố thiếu không tốt lắm."Giản Ngưng mới đi được vài bước, xoay người, như cười như không nhìn Tịch Dung Dung " Ánh mắt của cô rất giống cô ấy."Một câu nói không đầu không đuôi làm cho Tịch Dung Dung không hiểu gì, âm thầm tức giận. Theo như lời đồn vị phu nhân này rất dễ tức giận hay sao, như thế nào lời đồn so với hiện tại lại không giống đại diện lập tức tiến lên " Cô đang làm cái trò quỷ gì thế?"Tịch Dung Dung hai tay để trước ngực " Rất đơn giản, khiến cho Cố Thiếu nghĩ rằng vợ anh ta gọi tôi ra ngoài, phải biết rằng anh ta không nói cho tôi biết cách liên lạc với vợ anh ta."" Trách không được lần trước cô cùng với C* ăn cơm."*C tên nhân vật mà tác giả cũng lười đặt tên, nhân vật quần chúngTịch Dung DUng nhún nhún vai " Nếu Cố thiếu biết tôi bị ủy khuất, diễn viên chính của bộ phim kia..."Người đại diện lắc lắc đầu, các cô gái bây giờ tuổi không lớn lắm vậy mà có bao nhiêu ý đồ xấu xa trong Ngưng thu thập rất nhiều thông tin liên quan đến Cố Trường Dạ trên báo chí, trong đó có rất nhiều nữ minh tinh nổi tiếng. Những nữ minh tinh này, sau khi cô thu thập được nhiều tạp chí, cô có thể nhận ra , bọn họ có ít nhất một điểm giống với Quan Điềm. Có khi là hình dáng rất giống, có khi là gò má, cũng có khi là đôi môi,... Còn Tịch Dung Dung thì ánh mắt rất giống Quan này giống như tiết mục thế thân vậy, thế nhưng lại diễn ra trong cuộc sống của cô, hơn nữa người đàn ông kia còn là chồng cô. Tức giận sao? Cô chỉ cảm thấy buồn cười, hoặc nói cách khác là đáng buồn. Trong lòng bỗng nổi lên ý nghĩ độc ác, Cố Trường Dạ chẳng qua cũng chỉ có thể dùng cách thức đáng thương này để kéo dài tình yêu cao quý của anh lẽ điều này không đáng để cười sao?Một mình cô đi loanh quanh, thành phố lớn như vậy lại không có một nơi cô có thể đến. Cô đi đến một ngã tư rất xa, hai bên đường trồng cây bạch dương, rễ cây rơi loạn xuống dưới, tựa như đang tỏ vẻ lười đường có một ông lão cầm một cái túi to, không ngừng lục lọi thùng rác ven đường, tìm thấy một chai nước khoáng trống rỗng. Giản Ngưng nhìn ông lão trong chốc lát, đi tới cửa hàng gần nhất mua hai chai nước, đem đến trước mặt ông lão nhìn thoáng qua, thấy trong chai có nước, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc."Ông uống đi." Giản Ngưng vẫn giữ nguyên động lão nhận lấy một chai nước, đẩy chai còn lại ra " Tôi chỉ uống một chai là đủ rồi."Giản Ngưng nhìn chai nước trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất uống sạch nước trong chai, sau đó đưa cho ông lão " nước hết rồi."Ông lão nghiêm túc nhìn cô " Cô gái, tâm trạng không tốt sao?"Giản Ngưng cười cười không lên tiếng. Ông lão không hề uống nước mà lại nhìn vào cô " Có phải thất tình hay không?"Giản Ngưng lắc đầu, vẫn không trả lão thấy cô không nói lời nói, lắc đầu" Cô là cô gái tốt, nhất định sẽ được hạnh phúc. Lúc còn trẻ, luôn cho rằng một chút chuyện nhỏ cũng giống như trời sắp sập, chờ đến một độ tuổi nhất định sẽ biết, những chuyện này cũng không phải là việc lớn."Giản Ngưng nhìn người nọ, sau đó vẫy vẫy tay, ý muốn rời muốn đến độ tuổi ấy mới biết rằng những việc này chỉ là nhất thời, vậy thì cô mong tương lai đến nhanh một chút, cho dù trước đó cô luôn sợ thời gian trôi quá còn học đại học, trước khi thi chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng đến khi thi xong, cho rằng đó là việc hạnh phúc nhất. Trên thực tế, sau khi thi xong cũng không cảm thấy có bao nhiêu vui mừng. Phát hiện rằng thi không đáng sợ như mình nghĩ, mà tương lai có lẽ cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng."Giản tiểu thư đi gặp Tịch tiểu thư" người đàn ông cúi thấp đầu, giọng nói không có chút hơi ấm nào thông Trường Dạ dường như cảm thấy thú vị " sau đó thì sao?""Giản tiểu thư lập tức rời đi.""Không làm loạn sao?"Người đàn ông lắc Trường Dạ tựa vào ghế xoay, hai tay không ngừng đùa nghịch chiếc bút máy trong tay, đôi mắt khép hờ. Hắn nhớ rõ cô trước kia rất thích cười, mỗi khi muốn lấy lòng đều cười rộ lên, dường như đang đợi sự khích lệ từ hắn. Cô còn có thể tự nấu cơm, một bàn lớn tràn ngập đồ ăn, chờ hắn về nhà ăn cô cười lên, ánh mắt cong cong giống trăng tròn. Hắn mỗi lần nhìn thấy cô đều nghĩ, cô ta vì sao có thể vui vẻ như vậy? Tại sao có thể cười hồn nhiên như thế? Cô có biết hay không, mỗi khi cô cười như thế, lại có một người con gái khác chôn sâu dưới lòng cười của cô ngày càng chướng mẳt, khiến cho hắn rất muốn biết, nếu như gương mặt này không cười nữa thì sẽ thành bộ dạng gì. Tình tình đại tiểu thư của cô đúng là lợi hại, ngay cả đám huynh đệ của hắn cũng không dám tới công ty hắn náo loạn vậy mà cô dám một mình đến, nói với hắn những người phụ nữ kia khiến cô cảm thấy khó ta nhất định không biết, khi cô nói những lời này , hắn nghĩ là hắn đã đạt được mục lần cô đến tìm hắn ngày càng nhiều, nhận được không phải là sự an ủi của hắn mà là sự chán ghét, sau đó ở trước mặt cô cố tình nói đến Quan đã thành công, cuối cùng cũng khiến cho cô không nở nụ cười với hắn đạo có đôi lời muốn nói đoạn này tớ để là "hắn " mà không phải "anh ta" là vì đây là suy nghĩ của Cố Trường Dạ nhá!!! Giản Ngưng rất nhanh chạy tới bệnh viện, thế nhưng cô phát hiện, bản thân không có thương tâm, mà chỉ còn lại chết thân của cô từng người một rời đi, đã trở thành quỹ đạo, cô như thế nào đều giữ không được, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn họ đi, không bao giờ lại xuất hiện trong cuộc sống của cô đến tim cô cũng vậy, không còn cảm giác cô đến, Giản Trung Nhạc còn chưa nhắm qua cô còn mới nhìn ông, ông vẫn còn tốt lắm, tuy vẫn chưa nhận ra cô, vẫn không để cô tới có thể mới qua một hôm, mọi thứ đều thay cô nằm trên giường bệnh, giống như một cái xác khô, nhưng ánh mắt chưa bao giờ sáng đến Ngưng thở hổn hên, vội đến trước mặt Giản Trung Nhạc, “Ba, con đến rồi… Ngưng Ngưng đến rồi.” Cô quỳ trên mặt đất, nắm chặt tay Giản Trung Trung Nhạc nhìn thấy Giản Ngưng, tựa như đột nhiên thanh nhìn chằm chằm cô, nước mắt nước mũi đều ngăn không được, miệng không ngừng mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh Ngưng ghé sát tai lại gần ba, nghe thấy ông nói, “ Ngưng Ngưng… Ngưng Ngưng của ba…”Giản Ngưng không ngừng gật đầu, “Đúng, Ngưng Ngưng đã trở về, Ngưng Ngưng đã trở về… Ba, ba khỏe rồi, Ngưng Ngưng đón ba về nhà.”Hai tay Giản Trung Nhạc cơ hồ đều muốn bao trọn tay Giản Ngưng, hết sức dùng sức, nhưng chỉ run bần nhìn Giản Ngưng, không ngừng thở kịch liệt, ánh mắt hàm chứa muốn nói điều gì.“Ba nói, con nghe đây…” Giản Ngưng cảm thấy đôi bàn tay đang nắm tay cô giờ phút này rũ xuống, cô lập tức cầm ngược tay ông lên, áp vào trong ngực, “Ba muốn nói cái gì… Con đều nghe, đều nghe…”Nước mắt từng dòng chảy ra, tràn đầy vào miệng cô, chạm tới vết thương vẫn không muốn thừa nhận, giờ phút này lòng cô thực tang Giản Trung Nhạc được cử hành hai ngày sau, Giản Ngưng buộc phải cho Giản Nhất Phàm về nhà một trạng Giản Nhất Phàm không tốt lắm, Giản Ngưng hết cách, thật sự nổi giận với Giản Nhất tại ba bọn họ đã đi rồi, nếu anh còn như vậy, vậy Giản gia bọn họ coi như Nhất Phàm chỉ biết khóc, vào trại cai nghiện lâu như vậy rồi, cũng không chịu phối hợp trị Ngưng mắng Giản Nhất Phàm một trận, lại đưa anh quay lại trại cai tang xuất hiện nhiều người Giản Ngưng chưa từng có ấn người đến an ủi cô, khuyên cô nén thương người thấy cô không khóc, lại đến nhắc nhở cô không khóc được cũng phải giả Ngưng không khóc được, nhưng nhìn đến những người cô không hề quen biết khóc đến trời sụp đất nứt, không hiểu sao thấy có chút bi nhiều người đến viếng, tặng cũng rất nhiều ông lão nhìn cô thở dài, lại có đứa trẻ nhìn cô không ngừng đánh giá, những người đó, cô hoàn toàn không nhận chỉ là nghe theo lời người khác, đem tiền giấy từng tờ một đốt, không để nó vẫn cháy, cô kiên trì bỏ từng tờ vào, giống như chỉ cần lửa không tắt, ba cô có thể đi đoạn đường này thật tiêu sái, cô sẽ vì ông thắp mắt cô đột nhiên ngừng dưới một đôi giày da, cô cũng không ngẩng lên nhìn người, “Mời anh đi cho.”Cô không muốn khắc khẩu với hắn lúc này, cũng không muốn hơi thở hắn quanh quẩn bên cạnh ba Trường Dạ đứng bất động, nhìn cô, “Em cần nghỉ ngơi.”Giản Ngưng đột nhiên nở nụ cười, “Ừ, tôi hiện tại mệt sắp chết rồi, nên không thể chơi mấy trò kích thích với tôi nghỉ ngơi tốt rồi tiếp tục chơi, còn bây giờ mời anh đi cho.”“Nếu tôi không đi?”“Tôi vốn cho rằng anh chỉ tàn nhẫn với người sống thôi, không ngờ người chết anh cũng không sợ anh ở đây, ba tôi chết cũng không an lòng.”Cố Trường Dạ động động khóe miệng, cách xa cô từng bước, nhưng không rời hắn không đến, những người kia có vì tình nghĩa với nhà cô mà đến người này, suy nghĩ nhiều nhất bây giờ chính là làm thế nào để từ cô đoạt được ích lợi, làm thế nào để chiếm đọat cổ Trung Nhạc mất, cô lập tức trở thành miếng thịt béo bở trong mắt người khác, lòng người thì có thước nào đo được nói hiện tại Giản Trung Nhạc đã chết, lúc ông còn sống, cũng không thiếu kẻ nhăm nay tại sao nhiều người đến như vậy, chẳng phải là để xem xem Cố Trường Dạ hắn có đến hay không sao? Nếu hắn không đến, biểu thị hắn không có hứng thú với Giản Giản thị ắt có thể khi dễ dễ hơn Trường Dạ cười cười, “Em không phải đã sớm nếm thử sự tàn nhẫn của tôi sao?” Hắn dừng, “Tôi thích ở chỗ này, thích cho Giản gia nhà em đứng ngồi không yên, ngay cả người chết.”“Anh…” Giản Ngưng tức giận, ném một nắm bụi vào người Cố Trường Dạ dính đầy bụi, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười lơ đễnh.“Tính nhẫn nại thấp như vậy, sao có thể làm đại sự đây?” Cố Trường Dạ ngồi xuống bên cạnh Giản Ngưng, “Em phải tươi cười trước mặt tôi, sống hạnh phúc với tôi, che giấu tất cả phẫn nộ đi.”“Anh cút đi!” Cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Trường Dạ giữ chặt tay cô, tránh cô lại gây ra chuyện gì, “Tôi chỉ đang dạy em mà thôi.”“Còn thứ gì anh không có đâu? Tôi cầu xin anh cách xa tôi ra, cách xa ra…”Cố Trường Dạ lắc đầu, “Lấy Giản thị, cần danh chính ngôn là một công dân tốt, ba vợ qua đời, sao có thể không đến?”Sắc mặt Giản Ngưng như tro Trường Dạ đứng lên, “Thêm giấy đi, lửa sắp tắt rồi.”Lễ tang Giản Trung Nhạc, Giản Ngưng liều mình gắng cất xong, cô vẫn ngồi trước mộ Giản Trung nghe người ta nói, người chết xong, nếu còn tâm nguyện chưa thực hiện được, hồn sẽ không siêu muốn tận tai nghe xem ba muốn nói với cô điều gì, sau này, cô không cần nghe cần ba sống ở nơi khác thật an tường là tốt quỳ trước mộ, dập đầu, “Con gái có lỗi với ba, thực sự xin lỗi ba.”Cô không biết nên nói cái cô yêu thương cô như vậy, sẽ không nỡ trách như cô ở trước mặt ba thống khổ, ba cô cũng sẽ đau giống như lại làm sai thêm một việc nữa…Giản Ngưng đột nhiên nhớ tới ngày kết hôn, ba cô nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay người đàn ông từ thời khắc ấy, tất cả hạnh phúc của cô đều hóa thành bọt đó, những yêu thương đong đầy cũng chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của Ngưng quỳ mãi không chịu đi, ba cô, người yêu thương cô nhất, cũng rời bỏ cô mà từng nói, nếu không phải vì anh trai và cô, ba cũng đã sớm xuống ngay với mẹ.“Ba, ba phải cùng mẹ sống thật cần lo lắng cho con và tới nơi mà ba muốn đến, không cần nhớ chúng con…”“Ba, ba nói cho mẹ, cây hoa quế kia vẫn không chịu nở sau ba mẹ nhớ trồng loại cây khác…”“Mẹ nhất định rất vui vẻ, ba kiếm được nhiều tiền sẽ mua cho mẹ quần áo đẹp, đồ ăn ngon…”Giản Ngưng nghĩ đến cảnh ba mẹ đoàn tụ, đoạn phiền muộn đột nhiên cũng bay không ngừng nói chuyện, nói về ba, nói về mẹ, nói về anh trai, nói về chính bản thân đến khi thân thể cô mềm nhũn, trời đất một mảng tối đen…Khăn trải giường trắng, bốn bức tường đó không còn màu trắng nữa, lại làm nổi lên gương mặt trắng bệch của người đang nằm trên Trường Dạ không chịu thừa nhận, hắn chính là sợ nhất những lúc gương mặt cô trắng bệch, ví dụ như lúc lần như vậy, hắn sẽ theo bản năng kiểm tra toàn bộ thân thể cô, thẳng đến khi không nhìn thấy bất cứ giọt máu nào giống như điên dại, nghĩ đến thân thể đầy máu năm năm trước của cô, đã trở thành mộng yểm trong mỗi giấc mơ của sẽ không để sự việc tái sinh lần nữa, nhưng hắn vẫn lo lắng, thậm chí không thể kiềm chế sợ nằm, không tỉnh lại, như vậy đã hai cũng hai ngày hai đêm không chợp mắt, có người khuyên, hắn mặc kệ tất cả, bất đầu Cố Trường Dạ xuất hiện rất nhiều hình ảnh, cô khóc, cô buồn, cô tức giận… Duy chỉ không có cô cười, nhưng vậy có là gì, chỉ cần cô còn sống, còn hô hấp, có thể nói chuyện, có thể xuất hiện trước mặt đột nhiên tức giận, đứng bên cạnh giường bệnh, “Giản Ngưng, lần trước tôi nói em yếu đuối, em còn không chịu thừa xem bây giờ em là bộ dáng gì? Nửa chết nửa sống, mà tôi có thể sống tốt thế này…” Nói xong hắn cười lớn, “Cái này gọi là muốn tôi chết không bằng sống? Gọi là vì nhà em trả thù sao?”Hắn thở dốc, “Ba em vừa chết, em lại nằm trong nghĩ báo thù nữa à?”“Tiểu Địch thì sao? Em không tính báo thù sao? Tiểu Địch ở dưới đất khẳng định đang cáu thân chết trước mặt em, em không thể đứng lên báo thù, còn yếu đuối đến cực điểm…”“Anh trai em còn trong trại cai nghiện, nghe nói biểu hiện có chút tốt rồi, em nói xem tôi có nên cho anh ta chút gì đó tiếp không?”“Em cứ nằm như vậy, khác nào đem Giản thị tặng cho tôi? Còn định báo thù? Vô dụng…”Hắn dán vào tai cô, “Em xem tôi còn sống, sống được thật không phải muốn lấy mạng tôi sao? Em đứng lên cho tôi, đứng lên!”Nguyễn Ngộ Minh đứng ngoài phòng bệnh đột nhiên cảm thấy mù mịt, Đại ca từ khi nào có thể biến thành như vậy, muốn Chị dâu sống thật tốt, thế nhưng lại hành hạ cô, cũng hành hạ chính Thừa Nghiệp kéo Lục Trạm Giang ra một bên, hung hăng đánh hắn một quyền, “Hiện tại cậu cảm thấy Đại ca không tim không phổi sao? Anh ấy sẽ không giống cậu, sẽ không chơi đùa tình cảm của người khác, rồi vứt cho người ta chi phiếu, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra.” Chu Thừa Nghiệp tức giận, “Hơn nữa cậu cũng đừng quên sản nghiệp Lục gia vì ai mới có thể tiếp tục.”Hắn tính đem sản nghiệp Lục gia giao toàn bộ cho Chu Thừa Nghiệp, sau đó chính hắn tự thoát khỏi Lục gia, làm sao đơn giản như vậy.“Lục Trạm Giang, bất kể điều gì có được cũng phải trả Đại ca đang tự trả giá cho những việc anh ấy làm cũng nên biết điều thu tay lại đi.” Chu Thừa Nghiệp nhắm mắt lại, “Việc kia không liên quan đến Đại tự tôi đi thành phố D, cô ấy đã nói sẽ chờ tôi, tôi không nghĩ cô ấy lừa tôi… Kết quả, cô ấy vẫn lừa tôi, tôi cũng không thể gặp mặt cô ấy lần cuối…”Lục Trạm Giang thống khổ, Nghê Nghiên chết, trong lòng hắn muốn biết, nếu lúc trước hắn không tặng cô cho Chu Thừa Nghiệp, nếu lúc trước người ở bên cạnh cô là hắn chứ không phải anh ta, có phải hay không mọi chuyện đã khác? Hắn không thể hận Nhị ca, chỉ có thể đem oán hận đặt hết lên người Cố Trường Dạ, bởi vì Đại ca chính là người giao cho Chu Thừa Nghiệp đến thành phố D làm cho Nghê Nghiên đợi Chu Thừa Nghiệp mãi, nhưng anh vẫn không trở về…Kỳ thật, người hắn chân chính căm hận, lại chính là bản thân Trường Dạ vẫn canh chừng Giản Ngưng, nhưng cô không tỉnh lại, bất kể hắn khiêu khích điều Thừa Nghiệp bắt hắn nghỉ ngơi, Cố Trường Dạ cũng không nghe, bất động không chịu ngày sau, Cố Trường Dạ ra ngoài nghe điện thoại, tiếp điện thoại xong trở về, phát hiện người nằm trên giường không cánh mà sờ giường, còn cảm thấy chỗ kia vẫn nhàn nhạt độ ấm. Giản Nhất Phàm hút thuốc xong, cảm xúc từ từ ổn định Trương bê hòm thuốc vào, để một bên, ý bảo Giản Ngưng xử lí vết thương cho Giản Nhất Ngưng trầm mặc nhìn hòm thuốc, nhẹ nhàng lấy ra bông đến vết thương trên trán của Giản Nhất Phàm, máu đã khô lại, cũng không quá nghiêm hiện tại cái gì cũng không dám nghĩ nhiều, thậm chí có chút cam chịu, cuộc sống càng muốn đánh đổ cô, cô càng phải kiên cường đứng xử lí qua vết thương, dì Trương biết ý cầm hòm thuốc ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn ngoái nhìn lại, nhịn không được than một Nhất Phàm nhìn mặt em gái, bổ nhào qua ôm chầm lấy cô, “Em đánh anh đi, đánh chết anh đi… Anh không đáng sống trên cõi đời này nữa…”Thân thể Giản Ngưng cứng ngắc, cô cho là mình sẽ khóc, nhưng khi đưa tay lên khóe mắt, nơi đó khô khốc, thậm chí một chút ẩm ướt cũng từ nhỏ đã tự coi mình là tiểu công chúa, khóc có thể khóc cho anh trai xem, ủy khuất cũng có thể đến ba ba làm người đàn ông cô từng coi có thể dựa vào đến cùng trời cuối đất, nay lại dựa hết vào mắt rẻ mạt vô nghĩa, giờ cũng chẳng có ích không dám nghĩ tới, cũng không cách nào thừa nhận, gia đình nhà cô đang tan nát cỡ dùng hai tay ôm lấy Giản Nhất Phàm, “Anh, anh phải biết rằng, anh vĩnh viễn là anh trai của em.”Giản Nhất Phàm ngẩng lên, nhìn gương mặt trắng bệch của em gái, cắn môi dùng sức gật mắt cô gắt gao nhìn Giản Nhất Phàm, “Em còn sống, anh còn sống, ba cũng còn ta đều có hy vọng, đúng không?” Giản Ngưng còn nở nụ cười, “Anh, em còn sinh được một bé trai, sau này có cơ hội, dẫn cháu tới thăm anh, được không?”Giản Nhất Phàm nghe được câu phía sau của cô, mắt sáng rực Ngưng đưa tay xoa mặt anh, nhìn chăm chú, “Cháu anh rất ngoan, chắc chắn anh sẽ lúc đấy anh phải cõng nó đi chơi, còn phải cho nó cưỡi lên cổ nữa…”Giản Nhất Phàm an tĩnh nghe, cảm xúc kích động từ từ ổn định lại.“Nhưng là…” Giản Ngưng từ từ chuyển hướng, “Anh, anh cũng không muốn cháu coi thường anh đúng không?”Giản Nhất Phàm gật đầu.“Vậy anh phải cố gắng, khi nào anh khỏi bệnh, em mang Tiểu Địch tới thăm anh, anh dẫn nó đi chơi, được không?” Cô nghĩ tới cảnh tượng tốt đẹp trong tương lai, ánh mắt nhịn không được mang theo ý cười, “Cho nên anh phải bỏ thứ kia đi.”Giản Nhất Phàm gật đầu thật mạnh, nước mắt lại chảy Ngưng nói chuyện với Giản Nhất Phàm một lúc lâu, mới biết được sự tình năm ra chưa bao giờ có tin cô chết, chỉ là rất lâu không thấy cô về nhà, cũng không liên lạc Nhất Phàm đi tìm Cố Trường Dạ hỏi cho ra nhẽ, nhưng lúc đó sức khỏe Cố Trường Dạ rất không tốt nên anh cũng không nghĩ cũng không thấy động thái gì của Cố Trường Dạ cho thấy hắn muốn nhằm vào Giản Trung Nhạc lúc đó muốn giao hết trọng trách công ty cho Giản Nhất Phàm, vì thân thể ông càng ngày càng yếu, sợ không chống đỡ được bao Nhất Phàm tập trung toàn lực vào công ty, lúc này mới phát hiện, điều hành công ty không dễ như anh tưởng tiền bối trong công ty không thuận theo anh, Giản Nhất Phàm cứ làm gì, nhất định có người muốn đạp vô cùng tức giận, về tố khổ với Giản Trung tưởng ba sẽ an ủi, tìm cách giúp mình nhưng không lại được chỉ là trách cứ, ba nói đây chính là vấn đề của Nhất Phàm tức giận, tranh cãi một trận với Giản Trung Nhạc, rồi bỏ ra ngoài ở trong công ty càng ngày càng không thuận, nhân viên sau lưng anh chỉ trỏ, nhận định anh không có năng lúc này anh gặp Văn Yến, một cô gái xinh Yến không giống ba suốt ngày trách cứ anh, cũng không giống đám người trong công ty luôn hạ thấp lao vào ái tình với Văn Yến, không muốn xử lí bất kì chuyện công ty nào Nhất Phàm càng ngày càng đắm chìm vào Văn Yến, Văn Yến nói gì, anh đều không hoài bởi vì Văn Yến, anh dính vào thuốc phiện, ngày ngày đều trầm mê trong xa hoa trụy đến ngày anh bị Văn Yến lừa một khoản tài chính vô cùng lớn, thậm chí có thể đẩy công ty đến bên bờ vực phá sản, bấy giờ mới tỉnh táo người trong công ty lúc này không còn tin tưởng anh nữa, chẳng ai thèm ngó ngàng tới Nhất Phàm quay lại tìm Giản Trung Nhạc để giải quyết, mới phát hiện, ba bây giờ đã hóa điên…Giản Nhất Phàm không chịu nổi, em gái mất tích, ba thì hóa điên, công ty thì không trở về chỉ có thể sống nhờ nhà mấy người bạn, nhưng không được bao lâu, họ lại đâm ra chán liền bỏ ra ngoài, sống được ngày nào hay ngày đấy, bất kể sáng tối đều không phân biệt nổi…Giản Nhất Phàm từ từ kể lại chuyện trước kia, vừa nói nước mắt vừa lăn dài, cuối cùng mệt quá, ngủ thiếp Ngưng nghĩ về việc Văn Yến xuất hiện, khóe miệng hơi nhếch biết là cố ý hay vô ý, có lẽ cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách anh em Giản gia bọn cô vô dụng, gặp chuyện không may chỉ biết trốn nhìn anh trai đang ngủ, im lặng đắp chăn cho chỉ biết đây là anh trai cô, là người thân của cô, bất kể anh trở nên thế nào, cô cũng đều Ngưng nghĩ có lẽ Giản Nhất Phàm đã tạm thời ổn định, liền đi đến bệnh viện ở ngoại thành thăm Giản Trung lẽ ông gặp cô vài lần rồi sẽ quen, sẽ từ từ nhớ lại chuyện trước dù không thể lấy lại kí ức đã qua, chỉ cần nhớ cô là con gái duy nhất của ông, như vậy đã quá tốt nay trời nắng, không phải cái nắng của mùa hạ mãnh liệt, mà là cái nắng nhu hòa của mùa đông, rơi trên người ta tạo ra loại cảm giác dịu Ngưng ngẩng đầu nhìn lên trời, tâm trạng u sầu phai nhạt không Giản Ngưng bước vào bệnh viện, vừa vặn gặp y tá đưa Giản Trung Nhạc ra ngoài hóng Trung Nhạc cũng không có biểu hiện gì, ngẫu nhiên nhìn lên trời một lúc, rồi lại cúi xuống đất một lúc, nhìn không dứt mảnh hoa diệp Ngưng đi tới, khoảng cách không xa không gần vừa vặn nhìn tá kia thấy cô, chủ động chào đón, “Chị lại tới à, hôm nay sắc mặt chị rất tốt.”Giản Ngưng cười cười, “Ba tôi mấy ngày nay có khỏe không?”“Tốt lắm, thỉnh thoảng làm ồn lên một chút, nhưng vấn đề không lớn.”“Có thể bình phục hoàn toàn sao?” Giản Ngưng thử thăm dò tá kia nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì, do dự nửa ngày không biết nên gật hay nên Ngưng đi đến chỗ Giản Trung Nhạc cách đó không xa, ngồi xuống, nhặt mảnh hoa diệp vàng lên, thành công thu hút sự chú ý của Giản Trung Nhạc, “Ba, con tìm được anh hiện tại không tốt lắm, nhưng không sao, con sẽ chăm sóc thật tốt cho ba phải khỏe nhanh lên một chút, ba còn chưa được nhìn thấy cháu ngoại của ba Địch đáng yêu lắm, hôm nào đó con mang Tiểu Địch đến thăm ba, được không?”Giản Trung Nhạc nhìn Giản Ngưng nửa ngày, đột nhiên mạnh mẽ tiến đến cướp bông hoa diệp vàng trên tay cô, sau đó hung hăng trợn mắt với tá lập tức chạy đến, thấy không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện lần trước ở trong phòng bệnh quả thực là vô cùng dọa Ngưng cúi đầu nhìn tay mình, vừa rồi tay ba có đụng vào tay cô, tuy ngắn ngủi nhưng cảm giác ấm áp rất rõ Ngưng đứng tại chỗ, nhìn y tá đẩy Giản Trung Nhạc ra chỗ nhìn một lúc lâu, mới đi tìm bác sĩ phụ không ôm nhiều hy vọng, vì thế lúc nghe bác sĩ nói khả năng phục hồi không nhiều, cũng không cảm thấy quá tuyệt Ngưng gọi về cho dì Trương hỏi tình hình của Giản Nhất Phàm, biết được anh vẫn ổn, lúc này mới yên tâm về biệt thự của Cố Trường cô đến, Cố Trường Dạ vẫn chưa về, người giúp việc thấy cô, chào hỏi vô cùng niềm tại chính là giờ ăn cơm, người giúp việc lập tức đi nấu ăn, Giản Ngưng ở bên ngoài đợi hồi lâu cũng không thấy Cố Trường Dạ trở về, người giúp việc đã bưng đồ ăn đi độ ân cần so với lạnh nhạt trước kia làm cô thích ứng không cũng không gọi điện thúc giục Cố Trường Dạ, lẳng lặng đến trước bàn ăn, chuẩn bị ăn Ngưng vừa vặn ăn được mấy miếng thì Cố Trường Dạ đã cởi áo khoác, từng bước một đi chân của hắn hiện tại trầm ổn hơn rất nhiều, làm cô suýt không nhận kia chỉ cần nghe tiếng giày da gõ xuống sàn nhà đến chói tai của hắn, cô đều kinh hồn táng lẽ do ảo giác của cô, không còn cảm thấy sự sắc nhọn nhạy bén trong ánh mắt Cố Trường Dạ nữa, thậm chí sự thâm thúy cũng phai nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại toàn là mệt như vậy mới trở về, hẳn là hắn ăn cơm rồi mới đúng, nếu không người giúp việc sẽ không để cô ăn trước một mình, đây là cô đoán lúc này Cố Trường Dạ đã đi tới, ngồi vào bàn giúp việc lập tức đi chuẩn bị bát đũa cho cái bàn này, vẫn vị trí này, hắn từng hất hết mâm cơm đi, dứt tóc cô, bóp cổ chuyện rõ ràng như vậy, lại giống như là mơ, ngỡ như chỉ vừa mới hôm qua họ đều không nói gì, an tĩnh ăn cơm, Cố Trường Dạ thậm chí không thèm liếc nhìn cô một cơm, nghỉ ngơi một lúc xong, chính là lúc bắt đầu phép giao quá trình, cô đều cắn răng không nói một nên làm đều làm, không giãy dụa cũng không phản kháng, trên mặt cũng không có cảm xúc đặc biệt cảm nhận rõ Cố Trường Dạ so với hai lần trước thô bạo hơn rất thân Giản Ngưng truyền đến từng đợt chua xót đau đớn, cô thế nhưng cảm thấy vài phần thoải gian qua cô chịu quá nhiều khổ sở, quá nhiều thương tâm không biết trút vào ai, cũng không biết trút vào đâu không quen, cũng không thích chịu đựng một giác tra tấn thân thể này, ngược lại làm cho cô cảm thấy được phát không khí du đãng mập mờ, nhưng biểu tình trên mặt hai người hoàn toàn không thích hợp, chỉ có những tiếng thở dốc nồng đậm, những dấu hôn dầy đặc chứng minh quan hệ bọn họ vừa phát Ngưng trong bóng đêm nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô không biết mình đang nhìn cái gì, cũng không biết mình muốn thấy cái Trường Dạ quay đầu đi, muốn biết cô hiện tại đang suy nghĩ hắn chợt tự giễu, cảm thấy bản thân không nên biết thì tốt nghĩ của cô, chắc chắn sẽ khiến hắn đau lẽ quá mệt, Giản Ngưng rất nhanh thiếp sau cô tỉnh lại, rất hối hận ngày hôm qua không hỏi Cố Trường Dạ khi nào mới có thể gặp Tiểu sự thực là cô khiếp khi cô trở về, hắn không có động thái gì, cô cũng không rõ hắn đang chuẩn bị cái gì, hay là đã sớm thu tay không động đến Giản thị, có lẽ là lối thoát duy nhất cho cô, nhưng việc hắn quá yên lặng lại khiến cô cực kì lo Giản Ngưng tỉnh lại đã không thấy Cố Trường Dạ sờ soạng chỗ trống hắn để lại, không thấy độ ấm, có lẽ đã rời giường lâu đứng dậy, đi lấy túi của mình, lấy thuốc tránh thai điểm cô cầm viên thuốc chuẩn bị bỏ vào miệng, cửa đột nhiên mở, tay cô run lên, thuốc liền rơi trên mặt Trường Dạ nhìn động tác quái dị của cô, đứng im ở cửa trong chốc lát, mới chậm rãi đi dừng bước trước viên thuốc kia, nhìn thoáng qua, rồi ngồi xổm xuống nhặt lên, quan sát một lúc, sắc mặt bỗng trở nên khó Trường Dạ đứng lên, cầm lấy hộp thuốc Giản Ngưng để cách đó không xa, bên ngoài có ghi tác dụng cùng cách sử mặt hắn đột nhiên âm hiểm, tay dùng sức bóp nát viên thuốc hắn thả tay ra, chỉ còn lại tro bụi rơi trên mặt đất. Giản Ngưng đưa Tiểu Địch đi ăn cơm, Tiểu Địch rất vui vẻ, dọc đường đều tủm tỉm ăn cơm, còn chủ động dùng đũa nạt Giản Ngưng phải ăn nhiều Ngưng cười, vừa ăn vừa đút cho Tiểu Địch nói chưa từng được ăn ngon như vậy, vẫn là cùng mẹ ăn mới cảm thấy hạnh phúc Ngưng nhìn gương mặt thoả mãn nhỏ nhắn của Tiểu luôn hi vọng Tiểu Địch có thể trưởng thành hạnh hiện tại thấy Tiểu Địch thoả mãn như vậy, cô lại cảm thấy có chút không cam như là bởi vì Tiểu Địch lúc nhỏ thiếu thốn quá nhiều, mà bây giờ người bù đắp cho thằng bé lại không phải là Địch ăn xong, Giản Ngưng kéo khăn tay lau miệng cho thằng Địch rất ngoan, ngồi yên bất động, chỉ mở to mắt nhìn Giản mặt Tiểu Địch khoẻ khoắn hồng nhuận, trong quán cơm cũng mở lò sưởi, làm cho Tiểu Địch giống như cậu bé từ quả đào tiên chui Ngưng nhịn không được đem Tiểu Địch ôm vào lòng, tốt nhất cả đời đều như vậy, bọn họ không bao giờ tách mơ của cô vĩnh viễn cùng ý trời đối nghịch, một giây trước cô còn hi vọng mình cũng Tiểu Địch mãi mãi đừng tách ra, một giây sau Cố Trường Dạ liền đi thái của hắn quá mức cường đại, từ một khắc hắn bước vào, mọi ánh mắt đều dồn vào hắn chỉ mang theo mục đích bước về phía cô, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt mọi Ngưng nhìn thấy Cố Trường Dạ, theo bản năng ôm Tiểu Địch chặt hơn. Tiểu Địch tựa hồ nhìn ra điều bất thường, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngưng lập tức đứng lên, dường như vào giờ khắc này tất cả nhu tình trên mặt cô đều biến muốn bản thân trở nên thật cứng rắn, làm tốt tất cả công tác phòng vệ đối với người đàn ông Trường Dạ dừng trước mặt Giản Ngưng, không quan tâm cô đang làm động tác bảo hộ gì, chính là chỉ nhìn chằm chằm mặt này, có phải hay không sẽ không bao giờ nở nụ cười với hắn nữa? Sẽ không bao giờ nữa?Giản Ngưng cắn môi, nhìn Cố Trường Dạ, ngay cả tim cũng đều quên thể, không thể để hắn mang Tiểu Địch đi.“Thời gian gặp mặt đã hết.” Cố Trường Dạ mặt không đổi sắc nhìn Giản Ngưng bất tri bất giác ôm Tiểu Địch chặt hơn nữa, Tiểu Địch ngẩng đầu lên, không thoải mái kêu một tiếng, “Mẹ.”Giản Ngưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này mới buông lỏng tay Địch khôi phục trạng thái bình thường, xoay người nhìn đến Cố Trường Dạ, còn đối với hắn cười Ngưng nhìn Tiểu Địch cười, chợt thấy hoảng kia cô tự khuyên lơn chính mình, lớn lên sẽ để cho Tiểu Địch tự đi tìm giờ thấy thằng bé cười với hắn, tim cô tựa hồ như bị đâm vài Trường Dạ nhìn Tiểu Địch trong lòng Giản Ngưng, vươn tay muốn ôm Tiểu Địch còn chưa kịp vươn tay ra, Giản Ngưng đã giấu Tiểu Địch ra phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Trường Dạ, “Anh lấy hết mọi thứ của tôi, đều không sao Tiểu Địch không được.” Cái khác cô có thể thoả hiệp, nhưng Tiểu Địch là ngoại tuyệt đối không để hắn mang Tiểu Địch mắt cô cùng Cố Trường Dạ giằng co vài giây, hắn mới thu tay, “Tôi có thể cho nó trường học tốt nhất, đồ chơi tốt nhất, quần áo tốt nhất… Em có thể cho nó cái gì?”Sắc mặt Giản Ngưng cứng đờ, cô bặm môi đến trắng bệch, lại vẫn kiên trì, “Tiểu Địch là của tôi.”“Đi theo em để ở cái thị trấn bé xíu kia sao? Ngay cả hộ khẩu cũng không có? Hay là em định dựa vào gã đàn ông nào đó có tiền?” Hắn nói châm chọc, cho dù khoé miệng không nhếch, cũng lộ ra ý cười trào Giản Ngưng bị cắn đến hiện nhàn nhạt dấu răng, lại vẫn kiên trì, “Tiểu Địch là của tôi, của tôi…”Cô một lần lại một lần trần thuật, tựa hồ nói cho người khác nghe, lại tựa hồ nói cho chính cô Trường Dạ liếc cô nửa ngày, lại càng tiến đến gần cô, duy trì tư thế vươn Địch nhanh chóng bắt lấy tay Cố Trường Dạ, làm cho Cố Trường Dạ ôm lấy màn này quả thực làm cho Giản Ngưng cảm thấy hoảng lảo đảo lui về phía sau hai bước, mới rốt cục đứng Địch kéo kéo caravat trên người Cố Trường Dạ, lúc này mới nhìn về phía Giản Ngưng, “Chú nói… À ba ba nói, ăn cơm xong, con cùng ba ba trở về.”Tiểu Địch nói xong, liền quay đầu, không nhìn tới mặt Giản Ngưng trừng mắt nhìn Cố Trường Dạ, hắn đoạt đi hết thảy của cô, làm tổn thương cô, đến cuối cùng ngay cả Tiểu Địch cũng muốn mang muốn xông qua như một người đàn bà chanh chua, đanh đá, giằng co hắn, náo loạn với hắn, nhưng trước mặt Tiểu Địch, cô lại không làm Trường Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Địch, liếc Giản Ngưng một cái, rồi ôm Tiểu Địch xoay người rời Ngưng loay hoay cả một buổi chiều, không biết cuộc sống của mình như thế nào mới có thể tiếp Địch thế nhưng nguyện ý đi theo người đàn ông kia, đây mới là điểm mấu chốt, hung hăng giáng vào lòng không trách Tiểu Địch, là chính cô vô dụng, không cho nó được đời sống vật chất tốt thể mua cho nó đồ chơi, cũng không thể mua cho nó quần áo ấm chí vào mùa đông cũng không có lò không làm được một người mẹ tốt, tất cả đều là lỗi tại trở lại biệt thự, hôm nay lúc rời đi, vốn không có ý định trở lại nơi này, chỉ cần mang Tiểu Địch rời khỏi là tốt nghĩ qua, Tiểu Địch sinh ra, Cố Trường Dạ hẳn cũng sẽ không quá ghét, cũng không thể quá vậy, đem Tiểu Địch trả lại cho cô, là biện pháp tốt Cố Trường Dạ thật sự ghét cô gả cho người đàn ông khác, vậy cô có thể hứa với hắn, đời này sẽ không lập gia đình, sẽ chỉ cần Tiểu Địch cùng cô bước rồi, cô chính là như vậy, vô dụng liền vô dụng, yếu đuối liền yếu đuối về tới đây, giống như tự vả chính nói không cần về, đảo mắt một cái đã dùng hành động phản chờ Cố Trường Dạ về, muốn hỏi hắn nghĩ cái gì, rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng trả Tiểu Địch lại cho cô? Có phải hay không nhất định bức cô chết mới bằng lòng cho qua hết thảy?Cô mơ mơ hồ hồ ngồi trong sân, trong đầu hiện lên vô số ý một ý nghĩ hiện ra, lại càng làm cho cô cảm thấy thất người giúp việc lên nhắc nhở cô vào nhà, nơi này gió lớn, dễ sinh bệnh, nhưng cô đều bất lạnh thì tính gì, cô đã mất hết tri giác từ lâu Trường Dạ tận lúc hoàng hôn mới trở về, dường như đoán được cô đã về tới đây, nhìn thấy cô cũng không chút nào ngoài dự đến đứng đối diện Giản Ngưng, nhìn cô cười cười, “Xem ra em đang dùng hành động thực tế buông tha Tiểu Địch?”Những lời này của hắn, đột nhiên kéo cô trở Ngưng bất mãn trừng hắn.“Tôi không cho phép một thân thể bệnh tật xuất hiện trước mặt Tiểu biết rằng bây giờ nó là con trai duy nhất của Cố Trường Dạ tôi, tuyệt đối không thể có bất kì tổn hại.” Hắn nói gằn từng chữ, thấy cô cắn cắn môi, không khỏi có vài phần đáng thương, lúc này mới dời tầm mắt đi chỗ Ngưng miệng run rẩy, “Anh muốn thế nào mới có thể trả Tiểu Địch lại cho tôi?”“Tiểu Địch là con tôi.” Cái gì mà trả lại cho cô, nguyên bản chính là con hắn, cô tốt nhất nên nắm rõ điểm Ngưng muốn khóc lại không khóc được, “Anh có thể tìm vô số phụ nữ sinh con cho tôi chỉ có một mình Tiểu Địch, anh buông tha tôi, được không?”“Lời nói dễ nghe như vậy, ai biết em có thể đi tìm người đàn ông khác sinh con hay không? Em không phải không có khả năng này.” Cố Trường Dạ hừ lạnh.“Anh…”“Tôi nói sai sao?” Hắn nhướng mi, “Đừng nghĩ giả bộ đáng thương, đáng thương vô dụng. Em nếu biểu hiện tốt, làm tôi cao hứng, tôi có thể cho em gặp Tiểu Địch một chỉ muốn chọc giận tôi… Vậy đừng nghĩ đến việc gặp lại Tiểu Địch.”“Cố Trường Dạ, anh có còn là con người không?”“Đừng mơ mộng những thứ không có bằng lấy lòng tôi, tôi cao hứng, có thể để em thấy Tiểu Địch.”Giản Ngưng tức giận đến hô hấp kịch liệt, “Tôi còn có cái gì để lấy lòng anh?”Cố Trường Dạ híp mắt đánh giá cô hồi lâu, mới từng bước tiến đến, đôi mắt tựa hồ mềm nhũn, “Đừng tự coi thường bản thân.” Hắn vươn tay, vuốt ve cổ Giản Ngưng, lại di chuyển đến xương quai xanh vẽ vài vòng, kề sát bên tai cô, nói nhỏ, “Có lẽ đối với thân thể em, tôi còn cảm thấy rất hứng thú.”“Anh…” Giản Ngưng nghiến răng nghiến lợi.“Trừ bỏ điều này, em còn có thể làm cái gì?” Cố Trường Dạ đối với phản ứng của cô tỏ vẻ khinh Ngưng hất tay hắn ra, “Anh đừng nằm mơ, tôi có chết cũng không nằm dưới thân ghê tởm anh…”“Ghê tởm? Em trước kia không phải rất vui vẻ đón nhận sao?” Hắn hoàn toàn bỏ rơi thái độ cô, còn dùng tay vuốt mặt cô, “Đừng nói vội, suy nghĩ thật là cách duy nhất, trừ phi em đời này không muốn gặp Tiểu Địch nữa.”“Anh… Hỗn đản.”“A…”“Cố Trường Dạ, anh không chết tử tế được.”Cố Trường Dạ thu hồi tay, sửa sang lại chút y phục, “Xin lỗi, tôi vừa coi số mạng, có thể sống lâu trăm nguyền rủa tôi, cần tự biết bản thân có thể đụng đến tôi hay không.”Giản Ngưng tựa hồ đã dùng hết tất cả khí lực, ngay cả một câu đều nói không nên nhìn bóng lưng hắn rời luôn là như vậy, hắn muốn làm gì thì sao ông trời không thể chiếu cố cô? Điều cô muốn cho tới bây giờ cũng không nhiều, vì sao cuộc sống lại gian nan như vậy?.

tình yêu hữu danh vô thực